Chuyện mình - Chuyện quê
Chuyện mình - Chuyện quê
Sáng nào cũng vậy, khoảng 5h30 sáng, bà bán bánh cuốn đã thấy ngồi ở đầu ngõ nhà tôi, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày mới. Mẹ tôi thường đi mua bánh cuốn từ bà, món ăn sáng quen thuộc mà tôi chẳng bao giờ thấy ngán. Bánh cuốn Thanh Trì chẳng có gì cầu kỳ, nhưng lại có cái hương vị rất riêng, ăn rồi cứ muốn ăn mãi.
Những chiếc bánh cuốn mỏng, mềm, cuộn tròn với thịt băm vừa đủ, thêm chút hành phi vàng thơm. Và điều đặc biệt là nước mắm, pha đúng kiểu Thanh Trì, không quá mặn cũng chẳng quá ngọt, vừa ăn. Mẹ tôi hay mua cho tôi mỗi sáng, chiếc bánh cuốn nóng hổi vừa lấy từ bà, ăn cùng chút nước mắm thơm lừng, chỉ vậy thôi mà cảm giác ấm áp cả ngày.
Chắc là bánh cuốn Thanh Trì không giống những nơi khác, không cần phải nhiều gia vị hay món ăn kèm cầu kỳ. Món ăn này giản dị lắm, nhưng lại mang một hương vị khó quên. Mỗi lần ăn, tôi lại nhớ những sáng sớm yên bình, mẹ mua bánh cuốn cho tôi, còn bà bán bánh cuốn thì cứ ngồi ở đó, mỉm cười nhìn chúng tôi.
Giờ lớn rồi, dù đi đâu, tôi vẫn luôn nhớ cái cảm giác ấy, cái mùi thơm của bánh cuốn vào mỗi sáng sớm. Bánh cuốn Thanh Trì, không chỉ là món ăn sáng, mà còn là một phần ký ức của tuổi thơ.